VỌNG CỔ
MÙA THU LÁ BAY
Ngâm thơ
Từng chiếc lá vàng thương nhớ ai
Thu về cho nỗi nhớ dâng đầy
Anh trở về theo lời hẹn cũ
Sao nỡ bỏ anh lại chốn này
Vọng cổ
Lá vàng bay trên bến chia tay
một chiều thu… se… lạnh…
Không gian ơi in hãy ngừng trôi
Để phút biệt ly không đến… bao… giờ…
Trong mắt nhìn nhau qua ngán lệ hoen mờ
Em những tưởng bên nhau trọn đời gắn bó
Nghịch cảnh phủ phàng
không làm keo rã hồ tan
Dù định mạng trớ trêu duyên số bẻ bàng
Đã đẩy tình ta vào trong ngang trái
Em đừng buồn mình chỉ tạm lìa a
Đừng biến khúc biệt ly
này trở thành vĩnh viễn
2. Thế gian ơi sau nhiều cay đắng,
Tình vẫn đắm say mà phải biệt ly… tình
TÀu tách bến sang ngang
em thui thủi một mình
Trời thu se lạnh lá vàng bay trước gió
Tình chúng mình giờ như lá thu rơi
Chẳng còn mong gặp lại nữa người ơi
Lần đưa tiễn là lần vĩnh biệt
Em mòn mỏi đợi chờ đến hơi tàn sức kiệt
Nhưng chiếc lá vàng chờ gió cuốn bay đi
Trăng thu dạ khúc
Lúc… anh đi, trời như đang đổ mưa
Hay ở trong lòng… anh đang khóc âm thầm
Tình ta đang thắm tơ duyên
Phải cam chia biệt biết
ngày nao trông thấy nhau
Chuyện tình đôi ta… thôi dở dang rồi…
Âm dương cách biệt anh
về đây em… đã… a…
Vọng cổ 5
Cố nhân ơi anh đã trở về
đây sao bốn bề hoang lạnh
Chỉ có lá vàng rơi phủ lối mòn
ưa mà vắng bóng… em… rồi…
Anh linh cảm rằng ta đã mất nhau rồi
Hãy đến gần đây cho em
nhìn anh lần sau cuối
Cho trọn lời thề trước lúc ra đi
Nhìn nhau lần này là vĩnh viễn biệt ly
Hãy nói với em bằng ngàn lời tha thiết
Hãy hát ru em bằng tình anh bất diệt
Để tiễn đưa em vào giấc ngủ muôn đời
5. Lá vàng rơi… lá vàng
rơi.. em đã đi rồi…
Anh ở lại ngồi ôm vết thương lòng rỉ máu
Trách đất than trời sao
chẳng ót thương em
Nỡ đọa đày kiếp má hồng phận bạc
Quỳ uống bên em mà
lòng đau đớn khôn nguôi
Vắt máu tim mình anh thốt lời tạ tội
Tội đã làm cho đời em đau khổ
Để cánh hoa uân lạc
lõng giữa phong trần
Anh đưa em đi trên thảm lá vàng
Trời thu lạnh hay long em se lạnh
Lá rơi phủ dấu chân người
Đời em như chiếc lá gió vừa mang đi. .