Đời Cô Lựu Tác Giả: Trần Hữu Trang Em… em nghe tin mình về chưa kịp giáp mặt với nhau Em… em có lỗi với mình nhiều lắm Việc gặp tôi hay không gặp cô có lỗi gì đâu Hôm nay với cương vị của bà hội đồng cô đến đây để làm chi nữa NÓI LỐI Ôi những lời nói đau như kim châm muối xác Mình ơi dẫu biết rằng Lựu bây giờ không còn là Lựu của ngày xưa nữa Nếu như con Lựu ngày xưa được mình thương yêu mình quý trọng thì Lựu bây giờ đáng để cho mình trách mắng rẽ khinh Đối với con nó đã mặc tình theo bóng chim tăm cá Đối với chồng vì nó cãi giá cho nên nó mới nghẹn lời Nhưng mình ơi con Lựu cải giá là nó đã nuốt nước mắt vào tim để rời bến cũ mặn nồng êm ả… —Câu 1— Để sang sông với cơn lốc đảo điên nghiệt ngã… tơi… bời… Theo dòng nước xoáy mà chán chê hận tuổi cuộc đời… Mong cho trời quang mây tạnh để thuyền xưa về bến cũ nhưng ai có ngờ bến mới đã ràng buộc sẵn từ lâu Nước mắt không vơi bớt được cơn sầu cũng không đổi được cái án tù ngoài Côn Đảo Khi Tùng Bách ngả nghiêng vì bão táp phong ba thì dây cát đằng cũng rời thân rụng lá… LÝ GIAO DUYÊN Sống ở Côn… Lôn tội tình ra nông… nổi Tôi am hiểu tận… tường thân ai phải đoạn… trường Vì kẻ ném đá giấu… tay của bọn nhà giàu nhiều kế… mưu Hãm hại người nghèo thế… cô nhưng thương ai quá đỗi thật thà Trước những điều giả nghĩa giả nhân nên cuối cùng rồi lỡ bước xa chân —Câu 2— Mình ơi em cắn răng cam chịu mọi đắng cay tủi nhục suốt bao năm dài đằng đẵng Là cũng chỉ mong mỗi ngày sum họp kể lể với nhau những u uất trong lòng… Quá thương chồng không cạn suy kịp nghĩ em đành cam mang tiếng là kẻ phụ chồng… Mình bị án oan cửa nhà ly tán muốn lo lắng cho mình nhưng biết cậy nhờ ai Thân đói nghèo quyến thuộc lánh xa bà con dẫu thương nhưng sợ tai bay họa gởi Chỉ có ông Hội Đồng đỡ nâng sớm tối cảnh khốn cùng em đành gã nghĩa để đền ơn… NÓI LỐI Cảm ơn cô cô nói rằng cô thất tiết là để lo cho tôi thoát khỏi án oan Không Nhưng cô ơi sống nơi hải đảo Côn Lôn tôi đã học nhiều bài học Nào là biển cả mò trai rừng sâu đốn củi —Câu 5— Bao nhiêu đắng cay tủi nhục đã quên lãng… tôi… rồi… Khác hơn cô từ lao tù trưởng giả nhìn lại cuộc đời… Tôi không còn tin cái bọn chủ điền giàu lòng nhân đức thương người tá điền nghèo khổ nữa đâu Tôi không ngờ không ngờ gặp lại cô đây để nghe cô có đôi lời tâm sự Không biết không phải vì tai họa của cô đó là vì nhan sắc của bọn ác bá cường hào… —Câu 6— Mình ơi! Mình nói như vậy có phải tất cả những chuyện xảy ra đều do ông Hội Đồng hết phải không mình Trắng đen đã rõ như ban ngày tội ác của nó ở đây cũng như muôn ngàn thằng nơi khác Thôi cô à! Trắng đen đã rõ như ban ngày cô khỏi tốn công mà tìm ra duyên cớ Dù lỗi ấy do cô gây ra hay là tai họa của tôi từ đâu đưa tới mà cô không chịu thấy Tôi không phiền trách chi cô đâu thôi thôi niềm ân ái không mong ngày tái ngộ Thì kể từ đây tôi với cô đành cam đứt đoạn tơ lòng… Nhưng tôi buồn có một điều là giọt máu bỏ rơi bên cạnh của bà mẹ trong chiếc áo Hội Đồng Nếu tôi không nhờ anh em giúp đỡ vượt ngục về đây thì thằng Luân thằng Luân suốt đời cam chịu côi cút bơ vơ
Đời Cô Lựu Tác Giả: Trần Hữu Trang Em… em nghe tin mình về chưa kịp giáp mặt với nhau Em… em có lỗi với mình nhiều lắm Việc gặp tôi hay không gặp cô có lỗi gì đâu Hôm nay với cương vị của bà hội đồng cô đến đây để làm chi nữa NÓI LỐI Ôi những lời nói đau như kim châm muối xác Mình ơi dẫu biết rằng Lựu bây giờ không còn là Lựu của ngày xưa nữa Nếu như con Lựu ngày xưa được mình thương yêu mình quý trọng thì Lựu bây giờ đáng để cho mình trách mắng rẽ khinh Đối với con nó đã mặc tình theo bóng chim tăm cá Đối với chồng vì nó cãi giá cho nên nó mới nghẹn lời Nhưng mình ơi con Lựu cải giá là nó đã nuốt nước mắt vào tim để rời bến cũ mặn nồng êm ả… —Câu 1— Để sang sông với cơn lốc đảo điên nghiệt ngã… tơi… bời… Theo dòng nước xoáy mà chán chê hận tuổi cuộc đời… Mong cho trời quang mây tạnh để thuyền xưa về bến cũ nhưng ai có ngờ bến mới đã ràng buộc sẵn từ lâu Nước mắt không vơi bớt được cơn sầu cũng không đổi được cái án tù ngoài Côn Đảo Khi Tùng Bách ngả nghiêng vì bão táp phong ba thì dây cát đằng cũng rời thân rụng lá… LÝ GIAO DUYÊN Sống ở Côn… Lôn tội tình ra nông… nổi Tôi am hiểu tận… tường thân ai phải đoạn… trường Vì kẻ ném đá giấu… tay của bọn nhà giàu nhiều kế… mưu Hãm hại người nghèo thế… cô nhưng thương ai quá đỗi thật thà Trước những điều giả nghĩa giả nhân nên cuối cùng rồi lỡ bước xa chân —Câu 2— Mình ơi em cắn răng cam chịu mọi đắng cay tủi nhục suốt bao năm dài đằng đẵng Là cũng chỉ mong mỗi ngày sum họp kể lể với nhau những u uất trong lòng… Quá thương chồng không cạn suy kịp nghĩ em đành cam mang tiếng là kẻ phụ chồng… Mình bị án oan cửa nhà ly tán muốn lo lắng cho mình nhưng biết cậy nhờ ai Thân đói nghèo quyến thuộc lánh xa bà con dẫu thương nhưng sợ tai bay họa gởi Chỉ có ông Hội Đồng đỡ nâng sớm tối cảnh khốn cùng em đành gã nghĩa để đền ơn… NÓI LỐI Cảm ơn cô cô nói rằng cô thất tiết là để lo cho tôi thoát khỏi án oan Không Nhưng cô ơi sống nơi hải đảo Côn Lôn tôi đã học nhiều bài học Nào là biển cả mò trai rừng sâu đốn củi —Câu 5— Bao nhiêu đắng cay tủi nhục đã quên lãng… tôi… rồi… Khác hơn cô từ lao tù trưởng giả nhìn lại cuộc đời… Tôi không còn tin cái bọn chủ điền giàu lòng nhân đức thương người tá điền nghèo khổ nữa đâu Tôi không ngờ không ngờ gặp lại cô đây để nghe cô có đôi lời tâm sự Không biết không phải vì tai họa của cô đó là vì nhan sắc của bọn ác bá cường hào… —Câu 6— Mình ơi! Mình nói như vậy có phải tất cả những chuyện xảy ra đều do ông Hội Đồng hết phải không mình Trắng đen đã rõ như ban ngày tội ác của nó ở đây cũng như muôn ngàn thằng nơi khác Thôi cô à! Trắng đen đã rõ như ban ngày cô khỏi tốn công mà tìm ra duyên cớ Dù lỗi ấy do cô gây ra hay là tai họa của tôi từ đâu đưa tới mà cô không chịu thấy Tôi không phiền trách chi cô đâu thôi thôi niềm ân ái không mong ngày tái ngộ Thì kể từ đây tôi với cô đành cam đứt đoạn tơ lòng… Nhưng tôi buồn có một điều là giọt máu bỏ rơi bên cạnh của bà mẹ trong chiếc áo Hội Đồng Nếu tôi không nhờ anh em giúp đỡ vượt ngục về đây thì thằng Luân thằng Luân suốt đời cam chịu côi cút bơ vơ
Đời Cô Lựu Tác Giả: Trần Hữu Trang Em… em nghe tin mình về chưa kịp giáp mặt với nhau Em… em có lỗi với mình nhiều lắm Việc gặp tôi hay không gặp cô có lỗi gì đâu Hôm nay với cương vị của bà hội đồng cô đến đây để làm chi nữa NÓI LỐI Ôi những lời nói đau như kim châm muối xác Mình ơi dẫu biết rằng Lựu bây giờ không còn là Lựu của ngày xưa nữa Nếu như con Lựu ngày xưa được mình thương yêu mình quý trọng thì Lựu bây giờ đáng để cho mình trách mắng rẽ khinh Đối với con nó đã mặc tình theo bóng chim tăm cá Đối với chồng vì nó cãi giá cho nên nó mới nghẹn lời Nhưng mình ơi con Lựu cải giá là nó đã nuốt nước mắt vào tim để rời bến cũ mặn nồng êm ả… —Câu 1— Để sang sông với cơn lốc đảo điên nghiệt ngã… tơi… bời… Theo dòng nước xoáy mà chán chê hận tuổi cuộc đời… Mong cho trời quang mây tạnh để thuyền xưa về bến cũ nhưng ai có ngờ bến mới đã ràng buộc sẵn từ lâu Nước mắt không vơi bớt được cơn sầu cũng không đổi được cái án tù ngoài Côn Đảo Khi Tùng Bách ngả nghiêng vì bão táp phong ba thì dây cát đằng cũng rời thân rụng lá… LÝ GIAO DUYÊN Sống ở Côn… Lôn tội tình ra nông… nổi Tôi am hiểu tận… tường thân ai phải đoạn… trường Vì kẻ ném đá giấu… tay của bọn nhà giàu nhiều kế… mưu Hãm hại người nghèo thế… cô nhưng thương ai quá đỗi thật thà Trước những điều giả nghĩa giả nhân nên cuối cùng rồi lỡ bước xa chân —Câu 2— Mình ơi em cắn răng cam chịu mọi đắng cay tủi nhục suốt bao năm dài đằng đẵng Là cũng chỉ mong mỗi ngày sum họp kể lể với nhau những u uất trong lòng… Quá thương chồng không cạn suy kịp nghĩ em đành cam mang tiếng là kẻ phụ chồng… Mình bị án oan cửa nhà ly tán muốn lo lắng cho mình nhưng biết cậy nhờ ai Thân đói nghèo quyến thuộc lánh xa bà con dẫu thương nhưng sợ tai bay họa gởi Chỉ có ông Hội Đồng đỡ nâng sớm tối cảnh khốn cùng em đành gã nghĩa để đền ơn… NÓI LỐI Cảm ơn cô cô nói rằng cô thất tiết là để lo cho tôi thoát khỏi án oan Không Nhưng cô ơi sống nơi hải đảo Côn Lôn tôi đã học nhiều bài học Nào là biển cả mò trai rừng sâu đốn củi —Câu 5— Bao nhiêu đắng cay tủi nhục đã quên lãng… tôi… rồi… Khác hơn cô từ lao tù trưởng giả nhìn lại cuộc đời… Tôi không còn tin cái bọn chủ điền giàu lòng nhân đức thương người tá điền nghèo khổ nữa đâu Tôi không ngờ không ngờ gặp lại cô đây để nghe cô có đôi lời tâm sự Không biết không phải vì tai họa của cô đó là vì nhan sắc của bọn ác bá cường hào… —Câu 6— Mình ơi! Mình nói như vậy có phải tất cả những chuyện xảy ra đều do ông Hội Đồng hết phải không mình Trắng đen đã rõ như ban ngày tội ác của nó ở đây cũng như muôn ngàn thằng nơi khác Thôi cô à! Trắng đen đã rõ như ban ngày cô khỏi tốn công mà tìm ra duyên cớ Dù lỗi ấy do cô gây ra hay là tai họa của tôi từ đâu đưa tới mà cô không chịu thấy Tôi không phiền trách chi cô đâu thôi thôi niềm ân ái không mong ngày tái ngộ Thì kể từ đây tôi với cô đành cam đứt đoạn tơ lòng… Nhưng tôi buồn có một điều là giọt máu bỏ rơi bên cạnh của bà mẹ trong chiếc áo Hội Đồng Nếu tôi không nhờ anh em giúp đỡ vượt ngục về đây thì thằng Luân thằng Luân suốt đời cam chịu côi cút bơ vơ
Đời Cô Lựu Tác Giả: Trần Hữu Trang Em… em nghe tin mình về chưa kịp giáp mặt với nhau Em… em có lỗi với mình nhiều lắm Việc gặp tôi hay không gặp cô có lỗi gì đâu Hôm nay với cương vị của bà hội đồng cô đến đây để làm chi nữa NÓI LỐI Ôi những lời nói đau như kim châm muối xác Mình ơi dẫu biết rằng Lựu bây giờ không còn là Lựu của ngày xưa nữa Nếu như con Lựu ngày xưa được mình thương yêu mình quý trọng thì Lựu bây giờ đáng để cho mình trách mắng rẽ khinh Đối với con nó đã mặc tình theo bóng chim tăm cá Đối với chồng vì nó cãi giá cho nên nó mới nghẹn lời Nhưng mình ơi con Lựu cải giá là nó đã nuốt nước mắt vào tim để rời bến cũ mặn nồng êm ả… —Câu 1— Để sang sông với cơn lốc đảo điên nghiệt ngã… tơi… bời… Theo dòng nước xoáy mà chán chê hận tuổi cuộc đời… Mong cho trời quang mây tạnh để thuyền xưa về bến cũ nhưng ai có ngờ bến mới đã ràng buộc sẵn từ lâu Nước mắt không vơi bớt được cơn sầu cũng không đổi được cái án tù ngoài Côn Đảo Khi Tùng Bách ngả nghiêng vì bão táp phong ba thì dây cát đằng cũng rời thân rụng lá… LÝ GIAO DUYÊN Sống ở Côn… Lôn tội tình ra nông… nổi Tôi am hiểu tận… tường thân ai phải đoạn… trường Vì kẻ ném đá giấu… tay của bọn nhà giàu nhiều kế… mưu Hãm hại người nghèo thế… cô nhưng thương ai quá đỗi thật thà Trước những điều giả nghĩa giả nhân nên cuối cùng rồi lỡ bước xa chân —Câu 2— Mình ơi em cắn răng cam chịu mọi đắng cay tủi nhục suốt bao năm dài đằng đẵng Là cũng chỉ mong mỗi ngày sum họp kể lể với nhau những u uất trong lòng… Quá thương chồng không cạn suy kịp nghĩ em đành cam mang tiếng là kẻ phụ chồng… Mình bị án oan cửa nhà ly tán muốn lo lắng cho mình nhưng biết cậy nhờ ai Thân đói nghèo quyến thuộc lánh xa bà con dẫu thương nhưng sợ tai bay họa gởi Chỉ có ông Hội Đồng đỡ nâng sớm tối cảnh khốn cùng em đành gã nghĩa để đền ơn… NÓI LỐI Cảm ơn cô cô nói rằng cô thất tiết là để lo cho tôi thoát khỏi án oan Không Nhưng cô ơi sống nơi hải đảo Côn Lôn tôi đã học nhiều bài học Nào là biển cả mò trai rừng sâu đốn củi —Câu 5— Bao nhiêu đắng cay tủi nhục đã quên lãng… tôi… rồi… Khác hơn cô từ lao tù trưởng giả nhìn lại cuộc đời… Tôi không còn tin cái bọn chủ điền giàu lòng nhân đức thương người tá điền nghèo khổ nữa đâu Tôi không ngờ không ngờ gặp lại cô đây để nghe cô có đôi lời tâm sự Không biết không phải vì tai họa của cô đó là vì nhan sắc của bọn ác bá cường hào… —Câu 6— Mình ơi! Mình nói như vậy có phải tất cả những chuyện xảy ra đều do ông Hội Đồng hết phải không mình Trắng đen đã rõ như ban ngày tội ác của nó ở đây cũng như muôn ngàn thằng nơi khác Thôi cô à! Trắng đen đã rõ như ban ngày cô khỏi tốn công mà tìm ra duyên cớ Dù lỗi ấy do cô gây ra hay là tai họa của tôi từ đâu đưa tới mà cô không chịu thấy Tôi không phiền trách chi cô đâu thôi thôi niềm ân ái không mong ngày tái ngộ Thì kể từ đây tôi với cô đành cam đứt đoạn tơ lòng… Nhưng tôi buồn có một điều là giọt máu bỏ rơi bên cạnh của bà mẹ trong chiếc áo Hội Đồng Nếu tôi không nhờ anh em giúp đỡ vượt ngục về đây thì thằng Luân thằng Luân suốt đời cam chịu côi cút bơ vơ