[Nữ:] Hỡi… đông sang…
Tuyết trắng mịt mờ không gian…
[Nam:] Lòng chạnh tình
quê hương
Đêm cô đơn
thức suốt canh tàn.
Nước mắt cứ
tuôn tràn.
[Nữ:] Hồi chuông buồn
từ xa vẳng đưa.
Thêm nhớ nhung
tuổi thơ ngày xưa.
[Nam:] Ngồi lặng nhìn
theo bông tuyết bay
Đêm đã khuya
tôi vẫn mong chờ… ai?
[Vọng cổ: CÂU 1]
[Nữ:] Thức suốt đêm đông
một mình nơi gác nhỏ...
Trông xa xa
nơi đầu cây ngọn cỏ
tuyết trắng bay bay
theo ngọn gió…
…đông…
…về...
Cuối nẻo trời xa
trong năm tháng đợi chờ.
[Nam:] Nhớ làm sao
nơi miền quê cũ
có người mẹ già
mái tóc điểm màu sương.
Ở phương này
con làm kẻ ly hương,
giọt phiêu linh
từng bước độc hành.
[Nữ:] Mưa nắng dặm trường
chở nặng hành trang,
tính đến nay
đã mấy mùa tuyết đổ…
꧁༺ ÚŦ ŁłỄU ༻꧂
CÀ MAU VỌNG CỔ
CHÚC CÁC BẠN GIAO LƯU VUI VẺ
[CÂU 2]
[Nam:] Tiếng gió vi vu
giữa đêm dài lướt thướt,
trời về khuya
thêm lạnh buốt canh trường.
Hiu hắt đèn đêm
soi bóng nhỏ bên đường.
[Nữ:] Tiếng chuông giáo đường
xa xa giục giã,
như gợi nỗi niềm
tâm sự kẻ hoài hương.
[Nam:] Trắng đêm rồi
giấc ngủ vẫn chưa yên,
lòng nặng trĩu
một nỗi sầu viễn xứ.
Ngót mấy mươi năm
làm thân lữ thứ,
vọng hướng quê nhà
vời vợi nẻo trời xa…
[LƯU THỦY HÀNH VÂN]
[Nam:] Trông tuyết lạnh lùng bay
theo gió đông,
Trời nữa khuya
lạnh lùng.
[Nữ:] Đêm nay, sao thấy… bơ vơ
thương đời ly hương.
Đâu biết ai
tâm sự canh trường.
Đâu biết ai
tâm sự canh… trường...
[Vọng cổ: CÂU 5]
[Nam:] Đất khách đêm đông
lạnh lùng nghe tiếng gió...
Nửa giấc nam kha
trong đêm dài mộng mị,
gởi về đâu
tâm sự kẻ…
…xa…
…nhà...
Chạnh nỗi niềm riêng
nên suối lệ chan hòa.
Nơi đất khách
bốn bề xa lạ,
con như cánh chim trời
bạt gió giữa hoàng hôn.
Kẻ từ ngày
con làm kẻ ly hương,
mỗi lần tuyết đổ
là mỗi lần thương nhớ.
[Nữ:] Nơi quê cũ
với tháng ngày quạnh quẽ,
đêm từng đêm
mẹ vẫn đợi con về.
[CÂU 6]
[Nữ:] Đèn hiu hắt
soi mờ qua phố nhỏ,
tuyết trắng rơi nhiều
trắng xóa dãy rừng thông.
[Nam:] Chẳng biết chốn quê nhà
mẹ có mạnh lành không?
Mỗi khi gió bấc thổi
xạc xào bên vách lá.
Con ở đây,
nơi quê người xứ lạ
nhớ mẹ hiền
sớm đợi, chiều trông.
Từ ngày
làm kẻ ly hương,
nhìn bông tuyết đổ
mà thương cho mẹ già.
[Nữ:] Nơi quê nghèo
một nắng hai sương,
mẹ sống thui thủi
khi chiều tàn bóng xế.
Thương con
năm tháng xa nhà,
mái tóc mẹ già
như tuyết trắng mùa đông./.
꧁༺ ÚŦ ŁłỄU ༻꧂
CÀ MAU VỌNG CỔ