* * * * Ai mua sầu riêng
có ai mua sầu riêng
hãy dừng chân
ghé quán em
em đây bán
trái sầu riêng
nhưng em không
bán tình duyên
dù cho
má phấn phai hồng
sầu riêng
chan chứa trong lòng
khách đa tình
xin chớ vấn vương
để em còn
đi bán sầu riêng
Em bán sầu riêng
chớ tình duyên không bán
em e thẹn trả lời anh
rồi đưa anh đi thăm
vườn sầu riêng chín ửng
gió thổi tóc em bay
theo con bướm trắng
lượn quanh mình
nắng ấm về đây
với chim hót rộn ràng
anh hỏi em
năm nay bao nhiêu tuổi
đã lập gia đình
hay đã có người thương
em không trả lời
chỉ đứng lặng yên
rồi đưa mắt nhìn theo
đôi bướm chập chờn
anh nhẹ nhàng
khẽ nắm lấy tay em
em bỗng bâng khuâng
đôi má hồng chín ửng
* * * * Em đã để cho anh
tìm chút phấn hương
trên làn môi e ấp
qua nụ cười tươi
dưới nắng ấm trong vườn
nhưng phút chia tay
sao đến quá vội vàng
anh đã đi rồi
mang theo đàn bướm trắng
còn hẹn mùa này năm tới
sẽ tìm nhau
trên con đường đất đỏ
gió xôn xao
một đàn chim nhỏ
như đón chào
người khách lạ
anh đi rồi
sao em buồn bã quá
nặng trĩu trong lòng
mang một mối sầu riêng
* * * * Dù cho má thắm
thôi hồng
sầu riêng chan chứa
trong lòng
khách đa tình
xin chớ vấn vương
mỗi năm
em bán sầu riêng
nhưng em
không bán tình duyên
dù cho mai mốt xuân tàn
em vẫn còn
đi bán sầu riêng
Mùa hạ về đây
theo cánh bướm tung bay
qua mấy hàng phượng nở
chắc có nhiều hôm
anh ra ngoài kia
vui đùa cùng sóng biển
cớ sao anh
chẳng ghé Long Thành
em ngồi khoanh tay
nơi quán nhỏ một mình
mấy cây sầu riêng còn nhớ
người khách cũ
huống hồ gì
cô gái bán sầu riêng
gió cuốn bụi đường
xe đến rồi đi
sao người năm trước
không đến tìm cô quán nhỏ
sớm đợi chiều trông
cho hoa tàn lá úa
bên gốc sầu riêng
vò võ đứng mong chờ
Ai mua sầu riêng
có ai mua sầu riêng
hãy dừng chân
ghé quán em
em đây bán
trái sầu riêng
nhưng em không
bán tình duyên
dù cho má phấn
phai hồng
sầu riêng
chan chứa trong lòng
khách đa tình
xin chớ vấn vương
để em còn
đi bán sầu riêng
Trận gió chiều hôm
tung bay làn bụi đỏ
hoa phượng rưng rưng
cánh úa rụng trên đường
những chiếc xe chiều
vội vã lướt nhanh
thôi rồi người năm trước
không bao giờ đến nữa
trách ai lòng dạ hững hờ
để đợi để chờ
cho cô gái
bán sầu riêng