Về phương Nam lắng nghe cung đàn
Thổn thức vọng dưới trăng mơ màng
Rồi theo sông Cửu Long
nhớ thương dâng tràn
Chợt thương con sáo bay xa bầy
sương khói buồn để lại lòng ai?
Con sáo sang sông,
sáo đã sổ lòng
Bay về Bạc Liêu
con sáo bay theo phương người
Bay về Trà Vinh
Con sáo bay..qua đời...tôi.
Vọng Cổ:
Con sáo trong lòng nhớ bầy than...thở
Tiếng sáo bi thương
nức nở giữa..đêm...trường.
Sầu đối gương loan,em cũng đoạn trường.
Sáo xa bầy cung thương không hòa điệu.
Em xa người đàn lạc phím chùng dây
Tâm sự này biết tỏ với ai đây?
Men rượu nồng cay
chẳng làm vơi thương nhớ.
Con sáo buồn nên sáo khóc nỉ non,
còn trời cũng buồn
nên trời mưa không dứt...
Hương phấn nhạt mùi
khói sương mờ nhân ảnh,
em chỉ thèm nghe một tiếng tơ lòng.
Thèm một điệu buồn phương Nam
ru giấc say nồng.
Vĩ Trăng Thu:
Trời mưa...trút sợi tơ lòng,
mơ ai... xa ngoài vạn dặm?
Hờn ai...nước mắt đong sầu?
Biết tìm ai...người tri ngộ?
Ru hồn...trong suối thơ,
mơ màng...theo tiếng tơ.
Về Ca Cổ:
Câu hát phương Nam đong đầy nước mắt,
mộc mạc quê mùa mà đốt cháy lòng em...
Trăng Thu Dạ Khúc:
Hát...lên một lần để một
đời xa nhau sáo ơi!
Một điệu ru hời,
nặng nỗi đau đời.
lời ru theo nước mắt rơi,
trắng đêm tâm sự mà lòng
sầu thương sao chẳng vơi?
Bạn tình chung ơi,
sao bỗng nghẹn lời?
Khúc ca ly biệt thôi
đành từ đây dở dang.
Về Ca Cổ:
Sáo đã bay xa mang theo điệu hát,
còn lại mình em trong tê tái nghẹn ngào.
Một lần lỡ bước lầm đường,
là bao nhiêu nổi đoạn trường riêng mang.
Đêm đêm bên ngọn đèn tàn
xót xa nghe một điệu buồn Phương Nam.