Đêm Lạnh Chùa Hoang Tác Giả: Yên Lang NÓI LỐI Chúng ta chỉ còn một trái tim sẽ rung động khi lần đầu tiên gặp gỡ Nhưng bây giờ không còn gì nữa cả nợ của bà tôi xin trả đủ hôm nay Sơn ca Đó là sự thật Bảo xuyên ơi một sự thật đau lòng cho hai kẻ trót yêu nhau Em còn có quê hương Mông Cổ và anh còn có trăng nước Trung Nguyên Đường Giang Nam có thể ngược về Giang Bắc nhưng tình này không thể kéo dài hơn TRĂNG THU DẠ KHÚC Hởi… oan nghiệt chút niềm riêng dở dang Tự bây giờ cho đến bao giờ Niềm thương nỗi nhớ mộng bơ vơ Chia đôi tâm sự gởi về ai theo gió mây Nhìn nhau đi giây phút này Rồi mai ly biệt tạ từ nhau hẹn kiếp sau… Xin hãy để cho tôi được bình yên với bến sông xưa với mùa thu cũ… Chắt chiu dòng nước nhặt lá chiều hôm trong kỷ niệm sầu xưa tan vỡ tự… bao… giờ…(3.06) Bảo xuyên ơi hãy nhìn nhau đi rồi xa cách trọn đời… Tình yêu ấy không còn lưu giữ được bận bịu làm gì chỉ buồn bã thêm hơn Bảo xuyên ơi em còn có quê hương mông cổ với các vàng sa mạc thân yêu Và anh thì có đồng cỏ Trung Nguyên đã chôn chặt muôn đời với bến nước phù sa… NÓI DẶM Chúng ta hãy gạt bỏ biên cương anh và em đưa nhau về một phương trời khác Bảo xuyên ơi mối tình này không đoạn cuối càng yêu nhau càng khổ hận nhiều hơn Xuyên muốn nhìn lại mặt anh vài giây phút cuối cho niềm ưu tư vơi bớt ở lòng Xuyên Hãy nhìn đi em này mắt này môi này là bàn tay lưu luyến vẫy chào nhau Rồi mai mốt đây em có về sa mạc nhớ đêm này anh lau lệ cho em Khóc nữa đi em một lần sau nhé để cho anh gìn giữ chút tình yêu Nghe dìu dịu bên tay từng hơi thở như ngập ngừng như nức nở nỗi niềm đau Đó là lúc mình không còn gì cho nhau nữa chỉ âm thầm chấp nhận chia ly Có mùa thu với từng chiếc lá rơi buồn bã và một dòng sông đưa tiễn xác qua bèo Sơn ơi đây là dòng nước mắt là trái tim đau xin ân cần lau lệ cho nhau một lần sau cuối… Rồi Sơn sẽ ra đi dấn thân vào cát bụi còn em trở lại biên cương chờ đợi gió… thu… về…(6.03) Bỗng nhiên sao mắt lệ lại đầm đìa… Như linh cảm một mùa xuân đã chết tuổi hoa niên sẽ chôn lạnh xuống mồ sâu Từ bây giờ hai đứa sẽ xa nhau đường sông núi cách ngăn hai trận tuyến Em không biết có được về nơi sa mạc hay phải vùi thây nơi đất lạnh về người NÓI DẶM Quyền lực nào cản ngăn mà em không thể quay về Mông Cổ Làm sao em nói được khi em là linh hồn của những thiên sứ bình phạt Trung Nguyên Nếu em còn nhiệm vụ thiêng liêng khi bảo vệ uy quyền cho người mông cổ Thì anh cũng có bổn phận của anh là gìn giữ từng ngọn rau của đất mẹ yên lành… Chúng ta đã yêu nhau trong nghịch cảnh bất bình… Như một con sông chia đôi dòng nước rẻ người giang đầu không gặp kẻ cuối sông Mai mốt khi em trở về Mông Cổ anh chỉ còn nhìn lại khoảng trời xa Chỉ thấy chập chùng trời cao núi thẳm và từng áng mây trôi lơ lửng cuối chân trời NÓI DẶM Thôi sơn đừng nói gì thêm nữa cho em càng buồn khổ nỗi chia xa Chỉ còn giây phút với em thôi Mai mốt chia ly bốn ngả trời Sơn ơi lần đầu tiên trong đời con gái em mới biết thế nào là khổ lụy của tình yêu Vừa xúc động với mối tình đầu chớm nở thì cũng chôn vùi trong đáy huyệt ly tan Nếu mai này không còn thấy bảo xuyên anh hãy rủi ngựa một chiều về biên ngải Và hướng mắt trông về miền quan tái nghe từng cơn gió thảm đuổi mây sầu Đó là lúc em đang gởi hồn về Trung thổ để viếng thăm Sơn trong khoảnh khắc u buồn Mình đã không được yêu nhau bằng duyên số thì chỉ còn mộng mị với canh sương
Đêm Lạnh Chùa Hoang Tác Giả: Yên Lang NÓI LỐI Chúng ta chỉ còn một trái tim sẽ rung động khi lần đầu tiên gặp gỡ Nhưng bây giờ không còn gì nữa cả nợ của bà tôi xin trả đủ hôm nay Sơn ca Đó là sự thật Bảo xuyên ơi một sự thật đau lòng cho hai kẻ trót yêu nhau Em còn có quê hương Mông Cổ và anh còn có trăng nước Trung Nguyên Đường Giang Nam có thể ngược về Giang Bắc nhưng tình này không thể kéo dài hơn TRĂNG THU DẠ KHÚC Hởi… oan nghiệt chút niềm riêng dở dang Tự bây giờ cho đến bao giờ Niềm thương nỗi nhớ mộng bơ vơ Chia đôi tâm sự gởi về ai theo gió mây Nhìn nhau đi giây phút này Rồi mai ly biệt tạ từ nhau hẹn kiếp sau… Xin hãy để cho tôi được bình yên với bến sông xưa với mùa thu cũ… Chắt chiu dòng nước nhặt lá chiều hôm trong kỷ niệm sầu xưa tan vỡ tự… bao… giờ…(3.06) Bảo xuyên ơi hãy nhìn nhau đi rồi xa cách trọn đời… Tình yêu ấy không còn lưu giữ được bận bịu làm gì chỉ buồn bã thêm hơn Bảo xuyên ơi em còn có quê hương mông cổ với các vàng sa mạc thân yêu Và anh thì có đồng cỏ Trung Nguyên đã chôn chặt muôn đời với bến nước phù sa… NÓI DẶM Chúng ta hãy gạt bỏ biên cương anh và em đưa nhau về một phương trời khác Bảo xuyên ơi mối tình này không đoạn cuối càng yêu nhau càng khổ hận nhiều hơn Xuyên muốn nhìn lại mặt anh vài giây phút cuối cho niềm ưu tư vơi bớt ở lòng Xuyên Hãy nhìn đi em này mắt này môi này là bàn tay lưu luyến vẫy chào nhau Rồi mai mốt đây em có về sa mạc nhớ đêm này anh lau lệ cho em Khóc nữa đi em một lần sau nhé để cho anh gìn giữ chút tình yêu Nghe dìu dịu bên tay từng hơi thở như ngập ngừng như nức nở nỗi niềm đau Đó là lúc mình không còn gì cho nhau nữa chỉ âm thầm chấp nhận chia ly Có mùa thu với từng chiếc lá rơi buồn bã và một dòng sông đưa tiễn xác qua bèo Sơn ơi đây là dòng nước mắt là trái tim đau xin ân cần lau lệ cho nhau một lần sau cuối… Rồi Sơn sẽ ra đi dấn thân vào cát bụi còn em trở lại biên cương chờ đợi gió… thu… về…(6.03) Bỗng nhiên sao mắt lệ lại đầm đìa… Như linh cảm một mùa xuân đã chết tuổi hoa niên sẽ chôn lạnh xuống mồ sâu Từ bây giờ hai đứa sẽ xa nhau đường sông núi cách ngăn hai trận tuyến Em không biết có được về nơi sa mạc hay phải vùi thây nơi đất lạnh về người NÓI DẶM Quyền lực nào cản ngăn mà em không thể quay về Mông Cổ Làm sao em nói được khi em là linh hồn của những thiên sứ bình phạt Trung Nguyên Nếu em còn nhiệm vụ thiêng liêng khi bảo vệ uy quyền cho người mông cổ Thì anh cũng có bổn phận của anh là gìn giữ từng ngọn rau của đất mẹ yên lành… Chúng ta đã yêu nhau trong nghịch cảnh bất bình… Như một con sông chia đôi dòng nước rẻ người giang đầu không gặp kẻ cuối sông Mai mốt khi em trở về Mông Cổ anh chỉ còn nhìn lại khoảng trời xa Chỉ thấy chập chùng trời cao núi thẳm và từng áng mây trôi lơ lửng cuối chân trời NÓI DẶM Thôi sơn đừng nói gì thêm nữa cho em càng buồn khổ nỗi chia xa Chỉ còn giây phút với em thôi Mai mốt chia ly bốn ngả trời Sơn ơi lần đầu tiên trong đời con gái em mới biết thế nào là khổ lụy của tình yêu Vừa xúc động với mối tình đầu chớm nở thì cũng chôn vùi trong đáy huyệt ly tan Nếu mai này không còn thấy bảo xuyên anh hãy rủi ngựa một chiều về biên ngải Và hướng mắt trông về miền quan tái nghe từng cơn gió thảm đuổi mây sầu Đó là lúc em đang gởi hồn về Trung thổ để viếng thăm Sơn trong khoảnh khắc u buồn Mình đã không được yêu nhau bằng duyên số thì chỉ còn mộng mị với canh sương
Đêm Lạnh Chùa Hoang Tác Giả: Yên Lang NÓI LỐI Chúng ta chỉ còn một trái tim sẽ rung động khi lần đầu tiên gặp gỡ Nhưng bây giờ không còn gì nữa cả nợ của bà tôi xin trả đủ hôm nay Sơn ca Đó là sự thật Bảo xuyên ơi một sự thật đau lòng cho hai kẻ trót yêu nhau Em còn có quê hương Mông Cổ và anh còn có trăng nước Trung Nguyên Đường Giang Nam có thể ngược về Giang Bắc nhưng tình này không thể kéo dài hơn TRĂNG THU DẠ KHÚC Hởi… oan nghiệt chút niềm riêng dở dang Tự bây giờ cho đến bao giờ Niềm thương nỗi nhớ mộng bơ vơ Chia đôi tâm sự gởi về ai theo gió mây Nhìn nhau đi giây phút này Rồi mai ly biệt tạ từ nhau hẹn kiếp sau… Xin hãy để cho tôi được bình yên với bến sông xưa với mùa thu cũ… Chắt chiu dòng nước nhặt lá chiều hôm trong kỷ niệm sầu xưa tan vỡ tự… bao… giờ…(3.06) Bảo xuyên ơi hãy nhìn nhau đi rồi xa cách trọn đời… Tình yêu ấy không còn lưu giữ được bận bịu làm gì chỉ buồn bã thêm hơn Bảo xuyên ơi em còn có quê hương mông cổ với các vàng sa mạc thân yêu Và anh thì có đồng cỏ Trung Nguyên đã chôn chặt muôn đời với bến nước phù sa… NÓI DẶM Chúng ta hãy gạt bỏ biên cương anh và em đưa nhau về một phương trời khác Bảo xuyên ơi mối tình này không đoạn cuối càng yêu nhau càng khổ hận nhiều hơn Xuyên muốn nhìn lại mặt anh vài giây phút cuối cho niềm ưu tư vơi bớt ở lòng Xuyên Hãy nhìn đi em này mắt này môi này là bàn tay lưu luyến vẫy chào nhau Rồi mai mốt đây em có về sa mạc nhớ đêm này anh lau lệ cho em Khóc nữa đi em một lần sau nhé để cho anh gìn giữ chút tình yêu Nghe dìu dịu bên tay từng hơi thở như ngập ngừng như nức nở nỗi niềm đau Đó là lúc mình không còn gì cho nhau nữa chỉ âm thầm chấp nhận chia ly Có mùa thu với từng chiếc lá rơi buồn bã và một dòng sông đưa tiễn xác qua bèo Sơn ơi đây là dòng nước mắt là trái tim đau xin ân cần lau lệ cho nhau một lần sau cuối… Rồi Sơn sẽ ra đi dấn thân vào cát bụi còn em trở lại biên cương chờ đợi gió… thu… về…(6.03) Bỗng nhiên sao mắt lệ lại đầm đìa… Như linh cảm một mùa xuân đã chết tuổi hoa niên sẽ chôn lạnh xuống mồ sâu Từ bây giờ hai đứa sẽ xa nhau đường sông núi cách ngăn hai trận tuyến Em không biết có được về nơi sa mạc hay phải vùi thây nơi đất lạnh về người NÓI DẶM Quyền lực nào cản ngăn mà em không thể quay về Mông Cổ Làm sao em nói được khi em là linh hồn của những thiên sứ bình phạt Trung Nguyên Nếu em còn nhiệm vụ thiêng liêng khi bảo vệ uy quyền cho người mông cổ Thì anh cũng có bổn phận của anh là gìn giữ từng ngọn rau của đất mẹ yên lành… Chúng ta đã yêu nhau trong nghịch cảnh bất bình… Như một con sông chia đôi dòng nước rẻ người giang đầu không gặp kẻ cuối sông Mai mốt khi em trở về Mông Cổ anh chỉ còn nhìn lại khoảng trời xa Chỉ thấy chập chùng trời cao núi thẳm và từng áng mây trôi lơ lửng cuối chân trời NÓI DẶM Thôi sơn đừng nói gì thêm nữa cho em càng buồn khổ nỗi chia xa Chỉ còn giây phút với em thôi Mai mốt chia ly bốn ngả trời Sơn ơi lần đầu tiên trong đời con gái em mới biết thế nào là khổ lụy của tình yêu Vừa xúc động với mối tình đầu chớm nở thì cũng chôn vùi trong đáy huyệt ly tan Nếu mai này không còn thấy bảo xuyên anh hãy rủi ngựa một chiều về biên ngải Và hướng mắt trông về miền quan tái nghe từng cơn gió thảm đuổi mây sầu Đó là lúc em đang gởi hồn về Trung thổ để viếng thăm Sơn trong khoảnh khắc u buồn Mình đã không được yêu nhau bằng duyên số thì chỉ còn mộng mị với canh sương
Đêm Lạnh Chùa Hoang Tác Giả: Yên Lang NÓI LỐI Chúng ta chỉ còn một trái tim sẽ rung động khi lần đầu tiên gặp gỡ Nhưng bây giờ không còn gì nữa cả nợ của bà tôi xin trả đủ hôm nay Sơn ca Đó là sự thật Bảo xuyên ơi một sự thật đau lòng cho hai kẻ trót yêu nhau Em còn có quê hương Mông Cổ và anh còn có trăng nước Trung Nguyên Đường Giang Nam có thể ngược về Giang Bắc nhưng tình này không thể kéo dài hơn TRĂNG THU DẠ KHÚC Hởi… oan nghiệt chút niềm riêng dở dang Tự bây giờ cho đến bao giờ Niềm thương nỗi nhớ mộng bơ vơ Chia đôi tâm sự gởi về ai theo gió mây Nhìn nhau đi giây phút này Rồi mai ly biệt tạ từ nhau hẹn kiếp sau… Xin hãy để cho tôi được bình yên với bến sông xưa với mùa thu cũ… Chắt chiu dòng nước nhặt lá chiều hôm trong kỷ niệm sầu xưa tan vỡ tự… bao… giờ…(3.06) Bảo xuyên ơi hãy nhìn nhau đi rồi xa cách trọn đời… Tình yêu ấy không còn lưu giữ được bận bịu làm gì chỉ buồn bã thêm hơn Bảo xuyên ơi em còn có quê hương mông cổ với các vàng sa mạc thân yêu Và anh thì có đồng cỏ Trung Nguyên đã chôn chặt muôn đời với bến nước phù sa… NÓI DẶM Chúng ta hãy gạt bỏ biên cương anh và em đưa nhau về một phương trời khác Bảo xuyên ơi mối tình này không đoạn cuối càng yêu nhau càng khổ hận nhiều hơn Xuyên muốn nhìn lại mặt anh vài giây phút cuối cho niềm ưu tư vơi bớt ở lòng Xuyên Hãy nhìn đi em này mắt này môi này là bàn tay lưu luyến vẫy chào nhau Rồi mai mốt đây em có về sa mạc nhớ đêm này anh lau lệ cho em Khóc nữa đi em một lần sau nhé để cho anh gìn giữ chút tình yêu Nghe dìu dịu bên tay từng hơi thở như ngập ngừng như nức nở nỗi niềm đau Đó là lúc mình không còn gì cho nhau nữa chỉ âm thầm chấp nhận chia ly Có mùa thu với từng chiếc lá rơi buồn bã và một dòng sông đưa tiễn xác qua bèo Sơn ơi đây là dòng nước mắt là trái tim đau xin ân cần lau lệ cho nhau một lần sau cuối… Rồi Sơn sẽ ra đi dấn thân vào cát bụi còn em trở lại biên cương chờ đợi gió… thu… về…(6.03) Bỗng nhiên sao mắt lệ lại đầm đìa… Như linh cảm một mùa xuân đã chết tuổi hoa niên sẽ chôn lạnh xuống mồ sâu Từ bây giờ hai đứa sẽ xa nhau đường sông núi cách ngăn hai trận tuyến Em không biết có được về nơi sa mạc hay phải vùi thây nơi đất lạnh về người NÓI DẶM Quyền lực nào cản ngăn mà em không thể quay về Mông Cổ Làm sao em nói được khi em là linh hồn của những thiên sứ bình phạt Trung Nguyên Nếu em còn nhiệm vụ thiêng liêng khi bảo vệ uy quyền cho người mông cổ Thì anh cũng có bổn phận của anh là gìn giữ từng ngọn rau của đất mẹ yên lành… Chúng ta đã yêu nhau trong nghịch cảnh bất bình… Như một con sông chia đôi dòng nước rẻ người giang đầu không gặp kẻ cuối sông Mai mốt khi em trở về Mông Cổ anh chỉ còn nhìn lại khoảng trời xa Chỉ thấy chập chùng trời cao núi thẳm và từng áng mây trôi lơ lửng cuối chân trời NÓI DẶM Thôi sơn đừng nói gì thêm nữa cho em càng buồn khổ nỗi chia xa Chỉ còn giây phút với em thôi Mai mốt chia ly bốn ngả trời Sơn ơi lần đầu tiên trong đời con gái em mới biết thế nào là khổ lụy của tình yêu Vừa xúc động với mối tình đầu chớm nở thì cũng chôn vùi trong đáy huyệt ly tan Nếu mai này không còn thấy bảo xuyên anh hãy rủi ngựa một chiều về biên ngải Và hướng mắt trông về miền quan tái nghe từng cơn gió thảm đuổi mây sầu Đó là lúc em đang gởi hồn về Trung thổ để viếng thăm Sơn trong khoảnh khắc u buồn Mình đã không được yêu nhau bằng duyên số thì chỉ còn mộng mị với canh sương